Khi có tuổi trẻ mà chỉ để ngày ngày trôi qua lững lờ thì phải chăng nên để những người ước một ngày có 48h dùng có ích hơn không?
“Sao dạo này tôi thấy cậu có vẻ mệt mỏi?”
“Ừ, tôi cảm thấy hơi chán đời một chút.”
“Sao thế? Công việc gặp khó khăn ở đâu à? Hay cậu đang bị ốm?”
“Không, tôi vẫn cứ thế, cuộc sống đều đều, đi làm, đi chơi. Chỉ có điều tôi muốn thay đổi vài điều mà mãi chưa làm được gì, đâm ra…”
“Lí do là sao thế? Tôi giúp được cậu gì không?”
“À, tại tôi lười…”
Đây là toàn bộ cuộc nói chuyện của tôi và cậu bạn mình. Cậu ấy là một nhân viên nhập dữ liệu ở một công ty xuất – nhập khẩu. Chúng tôi từng là bạn học đại học. Năm nay, cậu ấy 26 tuổi. Cuộc sống của cậu ấy, theo tôi đánh giá, chẳng có gì đặc sắc.
Mỗi năm cậu ấy nhảy việc 1 lần. Lí do là bởi cậu ấy luôn cảm thấy chán. Tôi đã từng hỏi đam mê hay sở trường của cậu ấy là gì. Cậu ấy thẳng thừng đáp không có. Ngày ngày 7 rưỡi tới văn phòng, 4 rưỡi chiều trở về nhà, hằng ngày làm những công việc giống nhau, sếp bảo gì làm nấy. Vốn dĩ, cậu ấy không phải người xuất chúng, chính xác hơn là một người mờ nhạt nên cậu ấy cứ quen cách sống cũ.
Câu trả lời tôi luôn nhận được là: “Tùy, thế nào cũng được”. Không ít lần, tôi khuyên nhủ cậu ấy hãy vận động đi, thay đổi đi nhưng cuối cùng, chẳng có điều gì xảy ra cả. Cô bạn gái của cậu ấy cũng đã có không ít lời góp ý với cậu ấy, ấy thế mà, vì có lần không chịu được những lần lặp đi lặp lại của bạn gái mình mà hai người họ cãi nhau một trận tưởng chia tay.
Cuộc sống cậu ấy chính xác giống như một cái kim giờ đồng hồ mỗi ngày đều tuân thủ di chuyển chầm chậm 2 vòng theo quy luật cũ. Lắm lúc, tôi cũng phát bực với cậu ấy, kể cả những lời ngọt đến mấy cũng chỉ khiến cậu ấy hứa tạm một hôm rồi hôm sau lại ì ạch, mệt mỏi than khổ sở.
Thường thì đến một lúc nào đó trong đời, con người ta sẽ nhận ra mình đã lãng phí thời gian sống như thế nào. Đặc biệt, khi có tuổi trẻ mà chỉ để ngày ngày trôi qua lững lờ thì phải chăng nên để những người ước một ngày có 48h dùng có ích hơn không? Cứ mãi nhìn đời bằng con mắt của một người “biết rồi, khổ lắm, nói mãi” thì rồi sẽ tiếc nuối đến đau đớn những điều này:
1. Chọn sai trường.
2. Học sai ngành.
3. Không có mục tiêu cho tương lai.
5. Mãi chần chừ, trì hoãn.
6. Tránh né tất cả những thứ mạo hiểm, phiêu lưu.
7. Chi quá nhiều tiền vào ăn uống, mua sắm thay vì kiến thức, trải nghiệm.
8. Không chăm chút cho bản thân, ăn mặc nhếch nhác.
9. Ít quan tâm đến sức khỏe, thức tận khuya, ăn uống vô tội vạ.
10. Không thường gọi điện về nhà, ít lắng nghe, chia sẻ với ba mẹ.
11. Không giữ được tình bạn.
12. Từ bỏ một người rất thương mình.
13. Mãi dằn vặt, dày vò bản thân vì những lỗi lầm, những dở dang rồi cứ mãi buồn ngay trong những ngày đẹp nhất của cuộc đời.
Đối với những người như anh bạn tôi, có vẻ chưa từng một lần trải qua đau đớn, khổ cực để biết đến hai từ “cố gắng”. Luôn luôn có một kì tích được gọi tên là cố gắng dành cho những người không chịu khuất phục khó khăn.
Cả một đời người mà chỉ sống tạm tạm vậy thôi thì thật lãng phí. Chẳng phải nhà thơ Xuân Diệu có câu: “Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt/Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”. Nếu bạn từng là người cố gắng nhiều rồi nhưng vẫn chưa gặt hái được thành quả gì thì có thể vận may chưa gọi tên bạn.
Còn nếu bạn chấp nhận cả đời cứ sống như vậy, không muốn cả cố gắng thì tôi nghĩ có khuyên nhủ đến mấy cũng thành vô ích.
Vô tình, tôi đọc được những dòng này từ một người bạn chia sẻ trên mạng xã hội:
1. Đời người chỉ có 900 tháng thôi. Hãy trân trọng từng phút giây một.
2. Những người xinh đẹp hơn bạn còn cố gắng nhiều hơn bạn.
3. Lúc bạn ngồi nghịch điện thoại, ngồi chơi máy tính, tình địch của bạn đang học bài chăm chỉ.
4. Ngay cả gương mà bạn còn dám soi thì còn việc gì trên thế giới này có thể làm khó bạn được nữa.
5. Đừng chắp tay dâng thế giới cho người mà bạn khinh thường.
6. Tôi không dám nghỉ ngơi, vì tôi không có tiền gửi ngân hàng. Tôi không dám kêu mệt, vì tôi còn chưa làm ra được thành tựu gì. Tôi không dám nghỉ ngơi, vì tôi còn phải sống. Tôi có thể từ bỏ việc lựa chọn, nhưng tôi không thể chọn cách từ bỏ. Vậy nên, kiên cường, đấu tranh là lựa chọn duy nhất của tôi.
7. Mọi đau khổ của con người đều là sự cười nhạo cho chính sự bất lực của bản thân.
8. Bạn sẽ không biết mình mạnh mẽ thế nào, cho đến khi mạnh mẽ là lựa chọn duy nhất của bạn.
9. Nếu bạn không cố gắng, người khác muốn kéo tay bạn lên cũng chẳng biết tay bạn đang ở chỗ nào.
10. Không chết được thì phải sống, đã sống thì phải sống cho ra hồn người!
Theo http://ttvn.vn/